Nợ Núi Sông
Ngày mất nước ta còn trong tăm tối.
Trại Cổng Trời - ÐÁY ÐỊA NGỤC TRẦN GIAN.
Bao năm cùm gông , thể xác suy tàn.
Tâm vẫn sáng, ta vẫn còn kiêu dũng.
Hơn ngàn ngày hành hình trong luyện ngục.
Ta hiểu mình Như - đã thấy Chân Như.
Bao khổ đau - sóng dội không bờ.
Không vách núi lấy đâu bờ sóng dội?
Lòng ta sáng nên xem thường ngục tối.
Ðêm càng sâu, càng rạng tỏ trăng sao.
Khổ đau ơi ! Thôi nhé vẫy chào.
Lời Phật dạy : “ Ðời người tia chớp...”
Tham - Sân - Si
Cõi nhân gian choán ngợp
Có gì đâu hư ảnh với phù vân
Bờ tử sinh - Vô Ðịnh - Vô Thường
Thoắt Khởi Thủy lại Hoàn Nguyên mấy lúc.
Ta đã tỉnh
Ta cười vang luyện ngục
Ta thắng chính mình
Ai kẻ thắng ta ?
Ðêm Xà Lim, hồn vẫn mộng giang hà
Trở giấc - nghe gông cùm rên xiết.
Gông cùm ơi ! Bay cùm ta chắc mệt.
Xich xiềng ơi ! Ta sẽ bứt tung
Bởi trong ta dòng máu Việt kiêu hùng
Còn mãi luân lưu từng huyết quản.
Ta vẫn biết thể xác này hữu hạn
Trường thành nào ngăn cản được lòng ta?
Ta còn đứng - giữa trời - mây - non - nước.
Nhớ kẻ mài gươm dưới nguyệt tà.
Mài gươm hay chỉ mài tâm huyết
Tâm huyết anh hùng viết sử ca
Mai mốt rồi ta đầu cũng bạc
Học người - bao thế kỷ - mài gươm.
Gươm mài bao độ tìm tri kỷ
Cùng ta nâng chén rượu - Hồ Trường.
Ta rót cho người chung rượu đắng
Khúc Cuồng Ca - Hận - Nhục lưu vong.
Tàn đời quanh quẩn trong sinh kế.
Ðêm đất tạm dung.
Tự hỏi lòng.
Có phải phù hoa trên đất khách?
Là quên quốc nhục.
Phải hay không?
Than ôi ! Thiên cổ còn di hận.
Hào kiệt chưa hoàn nợ núi sông.
Kim Âu